Hãy cùng đọc câu chuyện sau:
Ngày xưa có một nho sinh nọ đã có hẹn ước hôn sự vào một ngày tháng nọ với một cô gái. Nhưng tới ngày đó, cô gái lại bị gả cho người khác. Vị nho sinh vì điều đó mà tổn thương tới mức sinh bệnh mãi không khỏi. Lúc đó, có một đạo sĩ đi qua, ông liền lấy ra một chiếc gương trong túi và gọi thư sinh nọ tới xem.
Người thư sinh nhìn thấy trong gương là khung cảnh một vùng biển rộng mênh mông, trên bờ biển có một cô gái bị sát hại trên thân không một mảnh vải. Có một người qua đường, dừng lại xem rồi lắc đầu và bỏ đi. Lại có một người đi đường khác đi qua, dừng lại cởi áo của mình ra, đắp lên người cô gái, rồi dời đi. Lại có một người qua đường khác, đào một cái hố, và chôn cất cô gái một cách cẩn thận.
Vị đạo sĩ giải thích, cô gái bị sát hại trên bờ biển đó chính là vợ chưa cưới của cậu ở kiếp này. Cậu chính là người qua đường thứ hai, đi qua đã cho cô ấy cái áo, duyên gặp gỡ của cậu và cô ấy kiếp này, chỉ là để cô ấy trả cho cậu một đoạn ân tình kia. Nhưng người mà cô ấy cần báo đáp cả đời chính là người đã chôn cất cô ấy, cũng chính là chồng hiện nay của cô ấy. Chàng nho sinh giật mình tỉnh ngộ.
Phật nói rằng, kiếp sống con người chỉ là một giai đoạn trong dòng chảy luân hồi. Kiếp này nối tiếp kiếp khác, thừa hưởng và kế thừa lẫn nhau. Con người gặp nhau là bởi chữ DUYÊN, sống và yêu nhau là bởi chữ NỢ.
Duyên nợ lại là thứ rất khó đoán định trong đời, người đã có duyên nhưng không phải sẽ có duyên đến trọn đời. Có những người có duyên, nhưng chỉ duyên phận đến một đoạn nào đó thôi, sau đó lại chia tay, mỗi người một nẻo.
Trên đời này, không thiếu những cuộc tình dang dở. Có những mối tình sâu đậm kéo dài nhiều năm nhưng cuối cùng lại kết thúc, chẳng đi đâu về đâu. Thậm chí, có cô gái tưởng kết hôn đến nơi rồi lại đột ngột đứt gánh giữa đường.
Hay có những cô gái mải mê phấn đấu sự nghiệp, lớn tuổi rồi mà lỡ dở tình duyên. Đến khi ngoảnh lại, tuổi đã chơi vơi mà mảnh tình vắt vai chưa có.
Tất cả những điều này, đều là do duyên chưa đến.Có thể duyên đó đến trong giây lát rồi biến mất và cũng có thể duyên đó tồn tại mãi mãi đến kiếp sau vì trong duyên đó còn có nợ. Nhưng còn nợ của duyên thì phải trả, không trả thì còn nghiệp mà còn nghiệp thì không thể giải thoát.
Như vậy chúng ta phải tu tập ngay từ kiếp này, giây phút này đừng để chậm hơn, để chúng ta có cuộc sống an lạc tương ứng.
Con người gặp và yêu nhau là do duyên phận. Nhưng duyên phận lại là điều vô cùng kỳ lạ, không ai có thể hiểu thực sự về nó. Có thể hữu duyên vô phận. Có thể yêu nhau, nhớ nhau nhưng không thể gần nhau. Không cố ý đeo đuổi thì lại có, cố gắng có khi lại chẳng thành.
Thế gian trăm ngàn mối duyên, chỉ có một mối duyên thực sự dành cho mình. Phật giáo tin rằng, tu trăm năm mới cùng chung thuyền, tu ngàn năm mới chung chăn gối, mối duyên vợ chồng là mối duyên phải vun đắp, cố gắng thật nhiều mới có được.